Sự phụ thuộc của ít thể hiện qua các số hạng A và B. Tham số A là số lần các chíp liên tiếp bằng nhau trong dãy {akữ,…,ak w_,} và tham số B là số lần các chíp liên tiếp không bằng nhau trong dãy {ak0,…,ak w_,}.
Vì có đúng N bít trong dãy này nên A và B liên hệ với nhau bởi biểu thức A + B = N-1. Giả sử rằng dãy trải của người dùng k được tạo ra 1 cách ngẫu nhiên (giả thiết an toàn cho các mã trải giả ngẫu nhiên dài), thì B cũng là biến ngẫu nhiên nhị thức với hàm trọng lượng xác suất.
Xấp xỉ Gao-xơ tiêu chuẩn giả thiết rằng tất cả các biến XJ,YỈ,UJ,VJ đều là biến ngẫu nhiên độc lập. Tuy nhiên như ta có thể thấy, Xj,Yj cả hai phụ thuộc vào biến ngẫu nhiên B. Vì thế chúng không độc lập và các số hạng riêng lẻ ij k trong tổng cũng không độc lập vì B là thuộc tính của người dùng k và do đó là như nhau đối với tất cả IJk. Tuy nhiên các số hạng này là độc lập có điều kiện theo B, điều này sẽ được khám phá nhiều hơn về sau này. Tiếp tục với xấp sỉ Gao-xơ tiêu chuẩn, ta có thể dễ dàng thấy rằng E[WJ ] = 0 vì mỗi số hạng trong (2.71) đều có trung bình 0, dẫn đến kết luận rằng E[Zki Ibkl] = ẬPk 12)Tbbkl. Do đã giả thiết về sự độc lập của Ij k, nên phương sai của tổng có thể tinh giản thành tổng các phương sai.
Vì có đúng N bít trong dãy này nên A và B liên hệ với nhau bởi biểu thức A + B = N-1. Giả sử rằng dãy trải của người dùng k được tạo ra 1 cách ngẫu nhiên (giả thiết an toàn cho các mã trải giả ngẫu nhiên dài), thì B cũng là biến ngẫu nhiên nhị thức với hàm trọng lượng xác suất.
Xấp xỉ Gao-xơ tiêu chuẩn giả thiết rằng tất cả các biến XJ,YỈ,UJ,VJ đều là biến ngẫu nhiên độc lập. Tuy nhiên như ta có thể thấy, Xj,Yj cả hai phụ thuộc vào biến ngẫu nhiên B. Vì thế chúng không độc lập và các số hạng riêng lẻ ij k trong tổng cũng không độc lập vì B là thuộc tính của người dùng k và do đó là như nhau đối với tất cả IJk. Tuy nhiên các số hạng này là độc lập có điều kiện theo B, điều này sẽ được khám phá nhiều hơn về sau này. Tiếp tục với xấp sỉ Gao-xơ tiêu chuẩn, ta có thể dễ dàng thấy rằng E[WJ ] = 0 vì mỗi số hạng trong (2.71) đều có trung bình 0, dẫn đến kết luận rằng E[Zki Ibkl] = ẬPk 12)Tbbkl. Do đã giả thiết về sự độc lập của Ij k, nên phương sai của tổng có thể tinh giản thành tổng các phương sai.
Tiếp theo, giả sử sự độc lập của các số hạng trong (2.71), ta có thể chỉ ra rằng:
Vì Uj, Vj là các biến ngẫu nhiên nhị thức. Ngoài ra, có thể chỉ ra rằng trên cơ sở B cho trước, ta có E[Xj] = N-B-/ và E[T/] = 5. Cuối cùng, vì Ak là đồng đều trên [0,7;), E[AJ = 7;/2, E[AI] = 7;2/3. Sử dụng các giá trị này trong (2.76)
Đúng ra ta phải lấy trung bình chất lượng trên phân bố của B. Tuy nhiên xấp xỉ Gao-xơ tiêu chuẩn giả thiết rằng B nhận giá trị kì vọng của nó E[5] = (N-1) / 2. Thay giá trị này vào (2.77) và thay tiếp vào (2.70). Ở đây ta đã sử dụng điều kiện Th = NTC. Nêu sử dụng biểu thức này trong (2.65), ta đi đến xấp xỉ Gao-xơ tiêu chuẩn cho Pe của người dùng k.
Đây là chất lượng của BPSK tiêu chuẩn trong kênh AWGN. Ngoài ra, ta có thể thấy rằng đối với số lượng người dùng K cho trước, việc tăng Eb /Nu quá một mức nhất định không cải thiện chất lượng. Nói cách khác, hệ thống bị hạn chế bởi nhiễu. Có thể thấy điều này trên hình 2.27.